Vu Lan không xuất phát từ thời Phật giáo Nguyên thủy... mà do Quý chư Tổ Thiền tông phát triển trong quá trình hoằng dương đạo pháp hoà nhập cùng bản xứ, và Vu Lan mùa báo hiếu là một nét đẹp, một điểm nhấn trong sự gần gủi để phổ cập đại chúng địa phương và nó tự len lổi vào đến độ không cần có sự phân biệt nào cả.
Chính vì vậy có lúc, đâu đó đã có những ngoại lệ thiền sư nguyên thủy chê bai vu lan như một sự xâm nhập của tà đạo ngoại giáo.
“Thế gian pháp tức Phật pháp” Phật pháp tại thế gian, bất ly thế gian giác, ly thế mịch Bồ đề, cáp như cầu thố giác”, Nghĩa là có chứng đắc thì cũng từ thế gian này mà chứng đắc, lìa thế gian đi tìm sự giác ngộ như người đi tìm sừng thỏ, vì thế mới gọi thế gian pháp tức Phật pháp.
Dưới tầm nhìn của bậc tu chứng thì thế gian vẫn là cỏi Tịnh độ.
Do vô minh của chúng sanh mà thấy vạn sự sai biệt đưa đến trầm luân khổ nạn.
Đã là thế gian pháp tức Phật pháp thì cho dù bất cứ pháp nào cùng đều là phương tiện. Một viên sỏi tán vào gốc tre cũng giúp cho hành giả hoát nhiên đại ngộ.
Thời kỳ gọi là mạt Pháp thì:
Tà nhân thành chánh pháp, chánh pháp thành tà pháp,
chánh nhân hành tà pháp, tà pháp là chánh pháp.
Thế thì mọi pháp đều là phương tiện, pháp không có tội, chỉ có người hướng dẫn đúng sai mà thôi.
Truyền thống Vu Lan báo hiếu không còn là của Phật giáo phát triển, nó trở thành văn hóa truyền thống dân tộc, tưởng nhớ đến ông bà cha mẹ quá vãng, song thân tại đường, tưởng nhớ thể hiện qua âm nhạc, hành xử, lễ nghi, bố thí, phóng sanh, cúng dường…Trong suốt tháng bảy, nhiều người ăn chay trọn tháng, chay kỳ cũng được gia tăng, bấy nhiêu cũng đủ tránh nghiệp sát, nhiều sinh vật cũng được thoát nạn; tình thương từ đó được tăng trưởng, tránh nhiều tệ nạn vì họ tin tháng bảy là tháng báo hiếu cho cha mẹ ông bà.
Đại chúng, tín tâm chưa đủ duyên tiến tu trên đạo lộ giải thoát, những phương tiện như thế lá cách giáo dục không thể thiếu, vì vậy, cho dù ai kia chưa là Đại chúng, tín tâm hãy đến với Vu Lan như mùa Hiếu hạnh, đáp đền một phần thâm ân của cửu huyền thất tổ sâu dầy qua nhiều kiếp trầm luân...